(¯`°·. - Dễ lây như T5N1 - .·°
´¯)
Tình hình dịch bệnh đã rất
nghiêm trọng: virus T5N1 sau
khi hoành hành ở Hải quan đã
bùng phát tại Dầu khí, lan
nhanh qua Thủy sản, âm ỉ ở Bưu
chính viễn thông...
Ngay cả ở khu vực vốn có môi
trường trong lành như Nông
nghiệp, có kháng thể mạnh như
Công an, cường tráng như Thể
dục thể thao cũng có người
bệnh nặng!
Ngồi trong phòng máy lạnh mà
ông trưởng ban phòng chống
dịch bệnh vẫn thấy toát mồ hôi.
Tin tức báo dịch khắp nơi liên
tục đổ về qua đường dây nóng
màu đỏ, còn ông thì phải
thường xuyên liên lạc với
phòng thí nghiệm qua đường
dây màu vàng và nói chuyện
với đội phòng dịch qua đường
dây màu xanh...
Chưa kịp uống hết ly cà phê G7
thì máy ở đường dây màu đỏ
rung lên.
- Báo cáo anh, dịch đã bùng
phát bên Bộ Buôn bán.
- Bình tĩnh nào, nói cho rõ, ở bộ
phận nào? Hay cả bộ?
- Dạ tạm thời chỉ phát hiện
được ở bộ phận xuất & nhập
thôi ạ.
- Nghe đây, nhanh chóng cách
ly người mắc bệnh, rải vôi
quanh khu vực phát bệnh.
Trưởng ban nhăn mặt, bóp trán,
đúng là một trận dịch tai hại.
Theo báo cáo của phòng thí
nghiệm, virus T5N1 là loại cực
kỳ nguy hiểm, khi ẩn khi hiện
và biến hóa khó lường. Hiện đã
xác định được các đường lây
lan: qua lỗ chân lông khi bắt tay,
đếm tiền, ôm hôn, lây qua
đường tiêu hóa và đặc biệt là
lây cả qua đường... điện thoại.
Báo cáo kết luận T5N1 là loại
virus “quí tộc”.
Nó có thể sống rất lâu trong
điều kiện thường trên các tờ
giấy bạc có mệnh giá cao hay
đôla, thích trú ẩn trên da của
gái gọi cao cấp, ở các món sơn
hào hải vị trong những nhà
hàng nhiều sao và đặc biệt lây
lan nhanh ở những người có
dáng bệ vệ.
Nhanh chóng tìm ra văcxin
phòng bệnh và thuốc trị là
nhiệm vụ được giao cho phòng
thí nghiệm. Ông trưởng ban
nhấc chiếc máy ở đường dây
màu vàng:
- Alô, phòng thí nghiệm phải
không? Công việc tôi giao thế
nào rồi?
- Báo cáo anh, chúng tôi đã ninh
nhừ cuốn luật hình sự rồi cho
thêm vào đó nửa lít mồ hôi các
thẩm phán, 3 lạng bột gỗ cạo ra
từ vành móng ngựa nhưng vẫn
không ăn thua, T5N1 chỉ yếu đi
tí xíu...
- Thế thì các cậu chạy vào khám
Chí Hòa cạo thêm vài ký vữa
tường xà lim, nếu thấy vẫn
chưa “xinhê” thì phóng xe ra
trường bắn xúc thêm một ít
đất. Kết quả thế nào báo lại
ngay nhé.
Trưởng ban ngả người ra ghế.
Điện thoại lại rung lên, ông giật
mình nhìn vào đường dây màu
đỏ nhưng không phải, lại là
đường dây màu xanh.
- Alô, báo cáo anh bản danh
sách các đối tượng có nguy cơ
cao em đã làm xong ạ.
- Tốt lắm, đem lên ngay cho tôi.
Lướt qua bản danh sách,
trưởng ban khẽ nhíu mày. Sau
một lúc suy nghĩ, ông bấm điện
thoại di động.
- Alô, chú Tư bên nhà đất phải
không? Chỗ thân tình tôi báo
cho chú biết là chú đã có tên
trong danh sách các đối tượng
có nguy cơ cao rồi đấy.
- Trời đất, rồi sẽ xử lý thế nào
hả anh?
- Thì phải xét nghiệm, kê khai,
xác minh... có thể cả phun thuốc
lên người và rải vôi quanh nhà
nữa đấy.
- Thôi chết... Nhưng mà anh ơi,
quyền ở anh, chỉ một đường
gạch ngang thôi mà xóa giùm
tên cho em nhé, em chẳng có
bệnh hoạn gì đâu. À, em quên
báo với anh là mảnh đất gần bờ
sông, cạnh khu nghỉ mát cao
cấp em đã thu xếp ổn thỏa cho
chị nhà rồi đấy nhé.
- Thế à, cảm ơn cậu nhé, mình
rất thích cái chỗ sông nước
hữu tình đó, sau này về hưu
mình sẽ làm thơ. À, chuyện của
cậu để mình xem lại đã nhé.
Trưởng ban chống dịch thả
người xuống ghế, mắt lim dim...
Bỗng ông bật dậy, thảng thốt:
- Thôi chết, đường truyền điện
thoại... thằng Tư nhà đất...
nhóm nguy cơ cao... T5N1... - và
ông nhìn xuống các lỗ chân lông
trên tay mình, mặt tái đi. Tiếng
chuông lại vang lên ở đường
dây màu đỏ.
(¯`°·. - Hàng siêu mỏng - .·°´¯)
Một người đàn ông tới cửa
hàng thời trang nổi tiếng nhất
Hollywood với ý định mua tặng
vợ bộ đồ ngủ mỏng nhất có
thể. Cô nhân viên tìm và đưa
cho ông ta một bộ.
- Cái này giá 200 đô. - Cô ta nói
- Tôi muốn một cái khác mỏng
hơn thế này nữa.
- Đây, cái này giá 250 đô.
- Tôi cần loại mỏng nữa.
- Đây là bộ mỏng nhất ở chỗ
chúng tôi. Nó giá 500 đô.
- Được! Tôi lấy cái này!
Ông ta hăm hở về nhà đưa cho
cô vợ yêu:
- Đây, em lên trên nhà, mặc thử
rồi xuống đây cho anh xem
nhé.
Cô vợ đi lên gác, mở cái hộp và
nghĩ: “Bộ này mỏng thật. Lão
già chắc chẳng nhận ra là mình
có mặc hay không đâu”.
Vì thế, cô nàng đi xuống nhà
mà không... mặc gì hết, xoay
một vòng trước mặt anh chồng
già:
- Anh thấy thế nào?
- Chết tiệt thật! Với 500 đô đó,
bọn ngốc ấy ít nhất cũng phải
là cái áo đi chứ nhỉ?
(¯`°·. - Những bài tập làm
văn... dựng tóc gáy - .·°´¯)
"Nhà em có một con gà. Buổi
sáng thức dậy, nó nhảy từ dưới
đất lên nóc chuồng, rồi lại nhảy
lên đống củi, vỗ cánh và gáy ầm
ĩ. Tức mình, em ném nó què
chân".
Đây chỉ là một trong những
"áng văn" độc đáo mà tôi đã
gặp trong quá trình dạy học. Có
lẽ em này chuyên đọc những
truyện tranh kiểu như: "Đấm!
Đá! Hự ! Bụp!..." và đã áp dụng
khá nhuần nhuyễn khi làm bài
văn "Tả con gà nhà em".
Còn đây là bài văn "Tả sinh hoạt
một buổi tối ở gia đình em":
"Ăn cơm xong, bố em ngồi uống
nước, mẹ em thì rửa bát, còn
chúng em cất xoong nồi. Bỗng
điện phụt tắt. Bố em bảo: 'Thôi,
hôm nay lại mất điện, cả nhà
mình đi ngủ sớm!'". (Có khả
năng nhà học sinh này ở khu
vực hay bị ông điện cắt đột
xuất).
Một học sinh giỏi toán của lớp,
bố mẹ suốt ngày bắt "làm toán
đi", thì tả cô giáo: "Chiều dài của
cô giáo em là..., chiều rộng của
cô giáo em là...". (Xin lỗi, tôi
không thể tiết lộ (...) được).
Khi cô giáo ra đề bài: "Tưởng
tượng mình là Thánh Gióng lên
tâu với Ngọc Hoàng những việc
mình đã làm dưới trần gian", có
em đã viết: "Lên đến cổng trời,
ta gặp ngay ông Thiên Lôi, ông
ấy cười khà khà vỗ vai ta và rủ
ta vào nhà ông ấy làm vài chén
rượu cho đã". Chao ôi! Sự
tưởng tượng này rất có thể bắt
nguồn từ thực tế em được
chứng kiến các cuộc nhậu triền
miên ở xung quanh.
Một học sinh mê truyện trinh
thám thì tả tiết học trong lớp
như thế này: "... Cô giáo em
đang giảng bài, bỗng nhiên có
tiếng gõ cửa như làm ám hiệu:
Cạch... cạch... cạch. Và sau làn
kính mờ là một bóng đen đứng
lặng im. Cô giáo em rón rén ra
mở cửa, cả lớp im lặng hồi hộp...
Trời! Thì ra là bác hội trưởng
hội phụ huynh của lớp...".
Với đề bài "Em hãy tả bà nội
thân yêu trong gia đình em",
một học sinh "tả thực" như sau:
"... Bà nội em rất hiền. Mắt bà
một mí nhìn sụp xuống. Bà
khoái ăn trầu, ngày nào cũng
ăn, nhổ ra cái nước đỏ lòm. Bà
rất thích đánh em vì em hay
trốn ngủ trưa. Cái roi bà giấu
sau cánh cửa. Bà sai em đi mua
cho bà ly chè sương sa, bánh
lọt. Vừa đi em vừa húp bớt lớp
nước dừa ở trên vì nó béo lắm.
Về nhà nhìn ly nước, bà sai em
ra xin thêm nước dừa và chê bà
bán hàng hà tiện nước dừa. Em
đâu có dám xin thêm. Bà em rất
cao. Thân bà cao bảy thước. Gần
nhà em có mấy cái cô bán bia
ôm, buổi trưa hay la lối, cười
giỡn om sòm với mấy cái ông lạ
hoắc ở đâu tới. Bà tức lắm,
chống nạnh chửi qua. Mấy cô
thấy bà cao lớn, không dám
chửi lại".
Ca dao, tục ngữ vốn là những
thứ rất thân thuộc với người
Việt từ nhỏ. Thế mà học sinh,
sinh viên của chúng ta cũng có
những kiến giải rất lý thú. Một
nữ sinh giải thích câu tục ngữ
"Giặc đến nhà, đàn bà cũng
đánh" như thế này: "Câu tục
ngữ nói lên sự dã man của bọn
giặc cướp, khi đã tràn vào làng
mạc, nhà cửa thì không cứ đàn
ông, mà cả đàn bà, trẻ em
chúng cũng đánh đập, hành
hạ...". Hay như câu "Một con
ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ" có
người giải thích một cách đầy
"sáng tạo": "Câu tục ngữ cho
thấy sự thông minh của loài
ngựa, chúng thấy có một con bị
đau là cả bọn bỏ ăn ngay, để đề
phòng bệnh lây lan qua đường
tiêu hoá".
Thế mới biết, có rất nhiều yếu
tố tác động đến việc học văn
của học sinh, để chúng ta đã và
đang được thưởng thức những
bàivăn, câu văn... dựng tóc gáy.
(¯`°·. - Tự thú - .·°´¯)
Một quý bà chạy xe quá tốc độ
bị cảnh sát giao thông cưỡi
môtô đuổi theo, ép vào một bìa
rừng ở ngoại ô. Thấy bà ta tuy
đã hơi đứng tuổi nhưng vẫn
còn xin đẹp nõn nà, tay cảnh
sát bèn gạ gẫm đổi khoản tiền
phạt thành một cuộc vui vẻ
trong bụi cây.
Sau một thoáng nhìn đánh giá
ngoại hình chàng cảnh sát, quý
bà gật đầu đồng ý. Khi hai
người xong cuộc đổi chác và
chàng cảnh sát đứng lên sửa lại
sắc phục, kẻ phạm tội lên tiếng:
- Anh ơi! Trước khi chạy xe quá
tốc độ và bị anh bắt phạt, em
đã vượt đèn đỏ 3 lần, chạy
ngược đường một chiều, vượt
xe khi lên dốc, cản đường
không cho xe cứu thương và
cứu hoả vượt lên trước... Em xin
được nộp phạt cho tất cả các
lần đó!
- !!!
(¯`°·. - Giá của Tổng thống - .·
°´¯)
Một bà cụ ky cóp cả đời mới
được 1.000 đôla để lo hậu sự.
Vốn tính cẩn thận, để tiền ở
nhà thì sợ mất, cụ đem đến gửi
ở ngân hàng nọ.
Trước khi giao tiền cho nhân
viên ngân hàng, bà cụ hỏi:
- Nếu có chuyện gì xảy ra thì ai
chịu trách nhiệm?
Nhân viên nhã nhặn:
- Nhà băng trung ương ở New
York sẽ đền bù.
- Thế nếu nhà băng trung ương
mất khả năng chi trả thì sao?
- Cục Dự trữ liên bang sẽ chịu
trách nhiệm.
- Và... nếu Cục Dự trữ liên bang
cũng bị phá sản?
- Thì Tổng thống và chính phủ
sẽ phải từ chức. Thưa cụ, như
thế chưa xứng đáng với 1.000
đôla của cụ hay sao?